Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười (kỳ 7)

Khởi đầu không được nhiều lợi thế như những đồng đội, nhưng nhờ những nỗ lực tuyệt vời, Griezmann đã khiến bản thân tỏa sáng và cả thế giới phải công nhận tài năng của anh.
Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười (kỳ 7)
Các kỳ của tự truyện "Phía sau nụ cười" trước đọc TẠI ĐÂY

Chương Bảy: Gia đình, tôi yêu người biết bao!
Tôi luôn duy trì mối quan hệ với gia đình tôi rất ngọt ngào, hạnh phúc. Thực tế, những người nhà Griezmann luôn đặc biệt sát cánh bên nhau. Điều đó nghe có vẻ ngược đời khi tôi xa gia đình từ rất sớm, ở tuổi 13. Tôi đã phải chia tay gia đình mình lúc còn rất trẻ để thực hiện giấc mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Nhưng thực sự tôi có phải xa gia đình mình không? Và đó là điều tôi muốn ư? Những năm đầu tiên ở Real Sociedad, cứ mỗi lần phải chia tay Mâcon, lòng tôi lại buồn rười rượi. Tôi chỉ muốn ở lại với gia đình thân yêu của mình.

Chia xa không chỉ khó khăn cho mình tôi đâu. Em trai út Théo của tôi kém tôi 5 tuổi. Lúc nào Théo cũng bám lấy tôi. Ngoài ra, Maud, chị gái tôi, hơn Théo 8 tuổi, đang theo học ở Lyon. Tôi gọi Théo là El Loco (Gã điên). Ngay từ đầu, chúng tôi đã có rất nhiều điểm chung. Chính xác thì Théo luôn ví tôi như người anh cả trong nhà. Hơn cả chị Maud. Vì thế, tận sâu thẳm trong trái tim, tôi đều cảm nhận được điều đó và luôn cố gắng khuyên bảo, dạy dỗ Théo tận tình. Thi thoảng Théo mới lắng nghe thấu đáo. Chúng tôi có thể cãi nhau trong một vài chuyện vặt vãnh, nhưng tôi thực sự yêu quý Théo. Có một cậu em trai đáng yêu, nghịch ngợm nhưng vô cùng lanh lợi, thông mình như vậy, tôi không tự hào sao được.

Lúc nhỏ, chúng tôi thường nô đùa trong ga-ra. Chúng tôi kê một tấm thảm xanh làm sân bóng. Lều thì đặt sang hai bên như khung thành. Chúng tôi có một trái banh nhỏ từ thời World Cup 1998. Cứ thế, chúng tôi đá bóng với nhau hàng giờ. Théo thường xuyên ghi bàn. Lúc làm thủ môn, Théo cũng chơi khá hay. Rồi được phép của bố mẹ, thi thoảng chúng tôi lại kéo nhau ra ngoài đá bóng.

Théo đã tốt nghiệp quản lý tài chính ở Mâcon. Ở tuổi 20, Théo khá nhạy bén với tư duy của một doanh nhân trẻ. Théo đã thành lập và tung ra thương hiệu áo thể thao GZ Brand. Tôi là đại sứ của hãng, nhưng Théo đầu tư tài chính và quản lý nó rất tuyệt vời. Théo thích tự thân vận động, không dựa giẫm vào ai và nếu cần gì giúp đỡ, tôi luôn sẵn sàng. Trong các kỳ nghỉ của Théo, tôi thường đón tiếp nó ở Madrid. Tôi cũng rất vui khi Théo có nhà ở Madrid. Chúng tôi chơi game, bóng rổ và đấu thể thao ngay trong sân nhà. Théo có thói quen sưu tập áo đấu và muốn tôi kiếm áo đấu của những cầu thủ nó thích. Bộ sưu tập của nó bắt đầu khủng rồi. Théo cực kết Robin van Persie và tôi đã giúp Théo có được áo đấu của tiền đạo người Hà Lan này và cả áo của Lionel Messi. Tôi nhờ đồng đội, người bạn thân Diego Godin xin áo đấu của Edinson Cavan. Diego đã giúp Théo có được nó. Théo là em trai bé bỏng của tôi và có thể có tất cả mọi thứ từ tôi.

Maud, chị gái tôi cũng chiếm một phần vô cùng quan trọng trong cuộc đời tôi. Chị ấy đã tốt nghiệp đại học chuyên ngành du lịch ở Lyon và marketing ở Paris. Sau đó, Maud còn có một chứng chỉ khác về quan hệ công chúng và sự kiện của trường Tunon. Maud là một tấm gương sáng. Chị ấy hơn tôi 3 tuổi và ngày nhỏ hai chị em tôi chung một phòng. Nhưng sau đó thì chúng tôi thường xuyên ở xa nhau. Khi tôi trở lại Mâcon, chị ấy hiếm khi ở nhà. Chúng tôi chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ hè. Nhưng chỉ có 2-3 tuần, chả bõ bèn gì cho những năm tháng dài đằng đẵng xa nhau. Tôi chẳng có đủ thời gian để vòi vĩnh chị ấy nữa. Giờ đây, chị ấy càng bận. Mà tôi thì lúc nào cũng cần và nhớ chị ấy.


Tôi đã nhờ chị ấy chăm sóc mảng truyền thông giúp tôi. Có lẽ cũng không phải tình cờ mà chị ấy học về quan hệ công chúng. Chị ấy đã làm tất cả vì tôi. Maud đã được đào tạo một khóa học uy tín tại Trung tâm đào tạo và kiện toàn phóng viên. Chị ấy xử lý luôn cả lịch làm việc của tôi. Maud sống tại Paris. Nhưng cứ nửa tháng chúng tôi lại gặp nhau một lần tại Madrid để giải quyết một cuộc phỏng vấn hoặc chụp ảnh quảng cáo của tôi. Nhờ vậy, tôi được ngắm nhìn chị ấy thường xuyên hơn.

Tôi mang lại cho chị ấy một sự ngưỡng mộ tuyệt vời. Vì rất nhiều lý do. Ví dụ như một buổi sáng chủ nhật, tôi đến Paris để ghi hình tại Canal Football Club. Maud chắc chắn có mặt ở đó trong suốt thời gian diễn ra chương trình. Khi buổi ghi hình kết thúc, chị ấy sẽ hỏi tôi muốn ở khách sạn hay về nhà mình ở quận 20 nghỉ ngơi. “Chị điên à? Em về nhà chị chứ. Có như vậy chị mới có cơ hội giới thiệu với em về căn hộ của chị!”. Khi nghe tôi nói vậy, Maud thực sự rất hài lòng và hạnh phúc. Taxi đưa chúng tôi đến khu nhà chị ấy sống. Chúng tôi leo bộ lên tầng 5. Ở đây không dùng thang máy. Khi trèo lên đến nơi, thì tôi đã chẳng thể thở ra hơi…

Tôi bước chân vào nhà và khám phá ra một phòng khách rộng rãi, bên cạnh là phòng bếp nhỏ, một phòng tắm, toilet và phòng ngủ. Đó là một căn hộ chung cư độc lập. Ngay lập tức tôi nghĩ: “Ồ, chị gái mình thật đáng kính trọng. Em trai chị là một cầu thủ chuyên nghiệp mà chị lại sống trong căn hộ bé tí teo thế. Nhưng mà, chị chẳng bao giờ yêu cầu em bất cứ điều gì. Chị lúc nào cũng mỉm cười hạnh phúc với món khoai tây khoái khẩu. Thực sự em tự hào về chị biết bao”. Hôm sau tôi tập trung với ĐT Pháp tại Clairefontaine. Trước khi đi, tôi đã viết cho chị ấy những gì mình nghĩ về chị.

Tôi rất vui khi chị ấy làm việc cho tôi. Bằng cách nào đó mà chị em chúng tôi như bạn bè đồng trang lứa. Khi tôi đi nghỉ ở New York, chị ấy cũng đi cùng chúng tôi. Sự hiện diện của Maud khiến tôi luôn an lòng. Tôi tin tưởng chị ấy hoàn toàn. Và chị ấy luôn ứng xử rất uyển chuyển, linh hoạt với cánh nhà báo. Chị ấy thực sự rất hiểu tôi, biết rõ khi nào tôi cần nghỉ ngơi. Chị ấy có thể đoán khi nào tôi mệt mỏi mà chẳng cần phải nhìn xem tôi có mệt hay không, khi nào cần phải kết thúc phỏng vấn. Chị ấy còn đi ăn vui vẻ với các phóng viên hoặc làm bánh tặng họ nữa. Tôi thích chị ấy giữ khoảng cách hơn, nhưng chị ấy cứ như vậy…

Maud rất cá tính. Chị ấy rất độc lập và tự chủ, thích đi du lịch khắp nơi. Tôi còn chưa có khái niệm gì sau khi giã từ sân cỏ. Nhưng chắc chắn tôi cần thời gian để suy nghĩ về điều ấy. Và tôi luôn hy vọng dù thế nào đi chăng nữa thì chị ấy mãi luôn đồng hành cùng tôi.

Trong gia đình yêu quý của tôi, mẹ là người thực sự đặt dấu ấn lớn nhất. Bà mẹ điên rồ Isabellle. Tôi gọi mẹ là Ouzbelle. Tôi chỉ có thể cảm ơn mẹ vì tất cả những nỗ lực có thể để con trai mình hoàn thành giấc mơ. Mọi thứ rất khó khăn, nhưng mẹ tôi luôn thử làm, gắng hết sức mình. Khi đến Sociedad, không một ai biết rằng liệu một ngày kia tôi có thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp hay không. Không phải bố tôi, không phải chú Eric Olhats, cũng không phải mẹ tôi. Và chắc chắn cả tôi cũng không nốt. Chúng tôi hoàn toàn mông lung. Mẹ tôi chịu đựng nỗi đau phải chia tay tôi từ bé rất khó khăn, giống hệt như tôi vậy. Tôi biết điều đó chẳng dễ dàng gì. Và cùng với bố tôi, để quên đi sự vắng mặt của tôi, cả hai thường giết thời gian bên cái vô tuyến. Thành công của tôi, là để dành tặng mẹ tôi. Tôi sẽ chẳng có gì, nếu mẹ tôi không đồng hành cùng tôi.

Tôi luôn giữ lại ký ức về những khoảnh khắc gia đình tôi khi cả nhà họp lại, để bàn về việc tôi sẽ phải sống ở Tây Ban Nha ra sao. Ngày hôm trước khi tôi sang Sociedad, tôi đi đá bóng với các bạn ở Mâcon. Tôi trở về nhà lúc 17h00. Đó không phải là tình cờ mà tôi về nhà vào giờ ấy: mẹ tôi thường xuyên chuẩn bị bánh kẹp với đủ các loại nhân khác nhau. Tôi ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt xà phòng. Mẹ tôi vào kỳ cọ rồi trò chuyện với tôi. Những khoảnh khắc ấy sưởi ấm trái tim tôi. Rồi chỉ nói được hai câu thì hai mẹ con cùng khóc và cố lau nước mắt cho nhau. Nhưng nước mắt cứ dàn dụa gương mặt cả hai mẹ con. Giây phút này quả thực quá khó khăn với tôi và mẹ… Hai mẹ con tôi cứ thế khóc. Bố tôi thi thoảng cố gắng khuyên bảo hai mẹ con đừng làm ồn nữa, nhưng ông cũng bị cấm vào trong phòng tắm luôn. Đó là khoảnh khắc của hai mẹ con tôi. Bố biết thế. Bố gõ cửa ngoài phòng tắm, rồi hỏi: “Nhưng hai mẹ con có chuyện gì thế? Ổn không?”. Ông đoán chắc hai mẹ con tôi phải buồn lắm, buồn thê thảm nên mới khóc nhiều như vậy… Ông không giục, không hỏi gì nữa. Tôi vô cùng tự hào về mẹ tôi.

Bố tôi là Alain. Một ông bố điên rồ. Đó là sếp trong gia đình chúng tôi. Alain bao quát mọi thứ, chăm sóc cho cả gia đình, bảo vệ tôi và nghĩ xem tôi sẽ làm gì sau khi treo giầy. Chính bố tôi đã giúp tôi khám phá, làm quen với trái bóng và truyền tình yêu, niềm đam mê cho tôi. Khi tôi nói có với Sociedad, nhiều người ở Mâcon gọi bố tôi là gã điên. Tôi biết những gì họ nghĩ: “Nhưng làm sao mà anh lại dám để con trai mình tới một đất nước xa lạ ở cái tuổi bé như vậy? Anh ta đã bắt cậu bé phải rời xa gia đình thân yêu vì bóng đá ư? Thật là điên rồ”. Những tiếng ồn ào, chỉ trích bố tôi cứ diễn ra sau lưng ông, hết ngày này qua ngày khác. Họ đâu biết chính tôi “ép” ông để cho tôi được ra đi. Và, ngày nay, chính những người trước kia từng chỉ trích bố tôi lại đến chúc mừng thành công của tôi…

Bố tôi hiếm khi giải thích cảm xúc hay suy nghĩ của mình. Tôi khá giống bố về điểm ấy. Tuy nhiên, thi thoảng tôi còn giãi bày tâm sự, chứ bố tôi thì cứ giữ lại cho riêng mình. Ông nói chỉ cần mình cảm thấy thanh thản và bình an là đủ. Nhưng tôi biết khi nào ông tự hào và hạnh phúc vì mình. Ở trận bán kết lượt về Champions League 2015/16 tại Munich, chúng tôi vẫn giành vé dù thua 1-2. Tôi ghi bàn duy nhất trên sân Allianz Arena, đủ để Atletico bào chung kết sau thắng lợi tối thiểu 1-0 ở lượt đi nhờ luật bàn thắng sân khách. Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, cả đội và ban huấn luyện Atletico nán lại trên sân để ăn mừng chiến thắng này.

Tôi chạy đi tìm bố tôi vẫn ngồi bần thần trên khán đài. Tôi thấy bố và lao về phía ông. Tôi muốn ôm lấy ông để cùng chia sẻ khoảnh khắc tuyệt diệu này. Chúng tôi đã ôm nhau thật chặt, thật lâu. Rồi tôi nghe thấy ông nói: “A, thật tuyệt vời con trai. Con đã vào chung kết. Con trai nhỏ của bố!”. Đấy là khoảnh khắc cực kỳ hiếm hoi và đẹp vô cùng. Tôi nhớ như in và rất xúc động.

Ngược lại, tôi khuyên anh không nên xem bóng cùng ông, cả trên sân hay trước màn hình vô tuyến, những trận mà tôi thi đấu. Ông rất căng thẳng và bị sức ép tâm lý y như chính ông đang đá vậy. Trong cả trận đấu, ông nổi điên liên tục, căng thẳng và đơ. Rôi ông nói liên hồi. “Antoine, làm sao mà con lại chuyền hỏng pha đấy? Ồ không, sút đi, chuyền làm gì. Tại sao cậu ta không chuyền cho Antoine nhỉ? Cần phải ép sân sâu nữa…”. Đó là những gì người ta nghe thấy đều đặn ở nhà bố mẹ tôi.

Théo đã kể lại cho tôi nghe và ghi âm lại trong băng cát-sét. Đó thực sự là một cảnh tượng thiêu đốt con tim tôi. Đôi khi bố tôi khóc vì vui sau một bàn thắng tôi ghi được. Bố tôi thực sự là một hiện tượng. Có lẽ bố rất thích được đá thay tôi. Vì thế mà bố tôi quan sát kỹ đến như vậy. Ông không bỏ lỡ bất cứ một trận cầu nào của tôi. Ông ghi lại rồi xem tất cả chúng. Mẹ tôi biết nhưng điều đó chẳng phiền hà gì: bà cũng chịu đựng quá nhiều khi xem tôi chơi bóng. Vì thế, lúc bố xem lại các trận đấu của tôi, mẹ thường nấu ăn hoặc đọc sách. Và lao tới màn hình khi nghe thấy tôi ghi bàn. Điều quan trọng nhất với mẹ là tôi khỏe mạnh và cảm thấy ổn bên ngoài sân cỏ.

Sau mỗi trận đấu, bố tôi lại gửi một tin nhắn cho tôi: “Con khá lắm. Bố tự hào về con”. Hoặc ngược lại: “Hôm nay bố thấy con thi đấu chưa đạt lắm. Lần sau cố lên”. Ít nhất là bố luôn nói với tôi những gì ông nghĩ và cảm nhận, chứ không phải những thứ tôi muốn nghe.

Tôi rất hòa thuận với bố mẹ mình. Đôi khi cũng có vài căng thẳng nảy sinh. Nhưng gia đình nào mà chẳng vậy? Và, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng. Những căng thẳng này ảnh hưởng đến tinh thần của tôi. Tôi đã trải qua nó ở mùa này.

Cuối năm 2016, Tôi đã trải qua một thời gian dài không ghi bàn. Tôi chuẩn bị kỳ nghỉ Giáng sinh ngắn cùng với công chúa nhỏ bé, cô con gái Mia của tôi. Tôi nói với cả nhà là đến Mỹ cùng Erika. Kế hoạch tiếp theo là gặt mặt cả gia đình Griezmann đến leo núi ở Haute-Savoie. Tôi muốn thuê một căn hộ ấm áp, với những hoạt động được lên sẵn vào mỗi ngày, cho đến 28/12 – thời điểm mà Atletico tập trung quân trở lại.

Nhưng mẹ tôi, từ nhiều năm nay luôn tổ chức một bữa ăn gia đình với người thân vào đêm Noel. Điều chủ yếu trong bữa hội ngộ này là ăn, uống rượu vang, thảo luận, rồi lại ăn uống… Tóm lại, chủ yếu để tăng cân! Đầu tháng 12, mẹ tôi đến thăm chúng tôi ở Madrid. Trước khi tôi ra ngoài, mẹ hỏi tôi về danh sách khách mời đám cưới. Vốn rất hiểu mẹ, tôi trả lời: “Mẹ sẽ biết ngay khi danh sách được lên”. Nhưng mẹ tôi cứ nấn ná, muốn biết “hồ sơ” của khách mời, biết tất cả những ai mà mẹ yêu mến.

Tôi xa gia đình từ khi còn nhỏ. Nên tôi không quá chú trọng đến những điều đó. Vì thế, tôi chỉ giữ lại một số mối quan hệ thân thiết với vài người bạn, mấy ông chú và anh chị em họ. Những quan hệ xa quá, là tôi không giữ lại được. Tôi đã khéo léo nhắc lại với mẹ tôi, tôi biết mẹ tôi sẽ không hài lòng về điều đó. Rồi chúng tôi nói về Noel. Tôi đã giải thích với mẹ về kế hoạch tuyệt vời của tôi, với niềm vui rực sáng ánh sao trong mắt. Chị Maud ở đó. Cả Erika nữa. Tôi rất ổn. Từ sâu thẳm trái tim, muốn đưa cả nhà đi leo núi. Trừ mẹ tôi, bà rất thờ ơ. Chắc chắn danh sách khách mời đám cười đang chiếm hết tâm trí bà… Thế là tôi mất hết hào hứng. Thất vọng vì chẳng nhận được phản ứng nào từ mẹ. Tôi đến ở khách sạn.

Ngày hôm sau, Atletico tiếp Espanyol tại Vicente-Calderon. Chúng tôi đang thua 3/5 trận gần nhất. Cần phải chiến thắng để không bị bỏ lại quá xa. Nhưng không ai ghi được bàn thắng. Tôi cũng đã có những cơ hội nhưng lại bỏ lỡ. Tôi đã không ghi bàn từ 2 tháng qua. Tôi đã có một cơ hội ngon ăn từ đường chuyền của Nicolas Gaitan. Một mình cách cầu môn chỉ 5 mét. Nhưng tôi lại sút bóng không mạnh và trúng thủ môn. Đúng là vấn đề tâm lý thực sự rất quan trọng trong thi đấu. Có lẽ nếu như khi ấy thấy gương mặt mẹ dịu dàng và nói với tôi: “Đừng lo lắng về danh sách khách mời đám cưới của con nữa, con trai”, thì tôi đã ghi bàn… Tôi không tìm kiếm những lời xin lỗi. Điều đó không có nghĩa là tôi thất bại trước Diego Lopez vì mẹ. Mà ngược lại, tôi muốn chứng minh rằng khi bạn hạnh phúc trong cuộc sống, bạn sẽ làm được những điều vĩ đại trên sân cỏ.

Tôi đảm bảo với các bạn, những kỳ nghỉ thế này rất tuyệt vời. Hai chữ “kỳ nghỉ” đơn giản ấy luôn đem lại cho tôi nụ cười và giúp tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, xua tan đi mọi mệt mỏi. Đặc biệt là tinh thần. Tôi được đắm chìm trong vòng tay những người thân yêu. Sự căng thẳng trong những chuyến bay, các trận đấu, chụp hình với các nhà tài trợ “không cánh mà bay”, nhường chỗ cho nghỉ ngơi theo đúng nghĩa. Tôi luôn cần những kỳ nghỉ để nạp lại năng lượng, để xả hết mọi thứ trong đầu, để… tẩy não! Erika sống cùng tôi, gặp tôi hàng ngày, thực tế là người duy nhất hiểu được điều ấy.


Trong các kỳ nghỉ, tôi là người khác hoàn toàn. Tôi như lột xác. Tôi muốn làm những thứ mình muốn, đi dạo, đi ăn hàng, xem phim, xem kịch, thăm thú khắp nơi. Những điều ấy tôi có nằm mơ cũng không bao giờ được làm từ khi mùa giải bắt đầu cho tới lúc khép lại. Trong cả mùa bóng, tôi hầu như không bao giờ ra khỏi nhà. Không ăn tối trong thành phố, không la cà quán xá. Thậm chí, đi dạo trước nhà cũng phải tránh, trừ phi phải mang cún cưng ra ngoài cho nó hít thở không khí. Thời gian ít ỏi thì tôi thích ở nhà, thu xếp vài việc, xem vô tuyến và chơi với Mia yêu dấu của tôi. Thực ra, tôi thích ra ngoài lắm chứ. Nhưng đôi chân tôi, cơ thể tôi và cái đầu tôi lại chẳng muốn. Chúng cứ ì ra mệt mỏi. Cứ ba ngày một trận đấu là đủ để tôi chẳng còn tí thời gian nào rồi. Ngoài ra, dù thi đấu ở sân nhà hay trên sân khách, đêm trước trận đấu chúng tôi đều phải ngủ trong khách sạn. Do vậy, khi về nhà, điều duy nhất mà tôi muốn là sự bình yên.

Những ngày đầu nghỉ ngơi ở Mỹ không có Erika, mọi thứ thật vô nghĩa. Rồi sau đó tôi đến Megeve (khu nghỉ dưỡng cao cấp trên núi ở miền Nam nước Pháp, gần Geveve của Thụy Sỹ) để gặp lại Mia. Khu nghỉ dưỡng, lò sưởi, trà xanh và cả gia đình đều đã đông đủ: Còn yêu cầu gì hơn nữa cho lễ Giáng sinh đầu tiên của con gái chúng tôi? Tôi liên tưởng đến thời thơ ấu của mình, nhất là những bữa tiệc dạ quỷ Cluedo. Sáng ngày 25/12, chúng tôi khám phá các món quà. Mia ngồi lọt thỏm giữa các loại đồ chơi và những album các bài hát tiếng Pháp. Ở nhà tôi, âm nhạc, giải trí đều là tiếng Tây Ban Nha. Ngày hôm sau, chúng tôi lên cao để ngắm tuyết rơi và trượt tuyết. Nhưng trong hợp đồng, tôi bị cấm trượt tuyết. Chúng tôi đắm mình trong những dòng chữ treo trên cây, tha hồ cười nói vui vẻ.

Ngày 28/12, tôi phải trở lại Madrid để tập luyện chuẩn bị cho giai đoạn lượt về. Tôi chuẩn bị mọi thứ cùng bố mẹ ra sân bay. Cùng với cả Erika và Mia, chưa kể hành lý nữa, xe của tôi chật cứng. Lần này là lần duy nhất không có nước mắt trong buổi tiễn chân của mẹ tôi. Chắc chắn là tôi buồn khi phải xa bố mẹ. Nhưng không còn bi thương như ngày xưa nữa. Bây giờ, tôi cũng đã có một gia đình nhỏ, luôn ở phía sau tôi mọi lúc mọi nơi, giống như gia đình lớn của tôi vậy. Kỳ nghỉ đã kết thúc. Tôi nhanh chóng phải trở lại. Vậy là tôi chỉ có một mong muốn duy nhất: thi đấu trở lại. Và tất nhiên phải ghi bàn để Atletico chiến thắng. Cũng nhờ kỳ nghỉ cùng gia đình lớn của mình, tôi có động lức phấn đấu, làm việc và nhận ra rằng họ chính là những đồng đội của tôi, nhờ họ mà tôi nhận được sự tin tưởng tuyệt đối. Chắc chắn cũng như năm 2016, tôi sẽ lại có năm 2017 ở đỉnh cao.

Tôi yêu gia đình lớn của tôi, nơi có bố mẹ, chị Maud và em trai Théo là chỗ dựa tinh thần tuyệt đối. Tôi yêu gia đình bé của tôi, nơi nụ cười của Erika và Mia là nguồn sống của tôi.
Sử dụng tiếng Việt có dấu. Ký tự còn lại 500.

* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn

TT
Đội bóng
Trận
+/-
Điểm
1
28
+46
64
2
28
+39
64
3
27
+34
60
4
29
+18
56
5
28
+17
53
6
28
0
47
7
29
-4
44
8
28
+6
42
9
28
-2
41
10
28
+11
40
11
27
+2
39
12
29
-1
38
13
28
-11
35
14
28
-16
27
15
28
-12
26
16
29
-18
22
17
28
-10
21
18
29
-16
21
19
29
-34
17
20
28
-49
15
  • Soi kèo VIP 28/3: Rosario Central vs Barracas Central Soi kèo Barracas Central thắng góc chấp hiệp 1

    Soi kèo Trong trận Rosario Central vs Barracas Central ở giải VĐQG Argentina sáng mai, đội khách sẽ thắng kèo góc chấp hiệp 1.

  • Nhận định bóng đá Barca vs Las Palmas, 03h00 ngày 31/3: Tiếp đà thăng hoa 03h00 ngày 31/3: Barca vs Las Palmas

    Nhận định bóng đá trận đấu Barca vs Las Palmas trong khuôn khổ Vòng 30 giải La Liga 2023/24 diễn ra vào lúc 03h00 ngày 31/3. Bongdaplus phân tích thông tin lực lượng, đội hình dự kiến, soi kèo nhà cái, dự đoán tỉ số.

  • Thêm 3 cầu thủ Chelsea chấn thương trước trận gặp Burnley Thêm 3 cầu thủ Chelsea chấn thương trước trận gặp Burnley

    Trước trận Chelsea tiếp đón Burnley vào ngày 30/3 tới (vòng 30 Premier League 2023/24), danh sách các cầu thủ Chelsea chấn thương vốn đã dài lại vừa có thêm 3 nhân tố mới. Cụ thể, đó là các trường hợp của Trevoh Chalobah, Carney Chukwuemeka và Robert Sanchez.

  • Nhận định bóng đá Aston Villa vs Wolves, 00h30 ngày 31/3: Chia điểm ở Villa Park 00h30 ngày 31/3: Aston Villa vs Wolves

    Nhận định bóng đá trận đấu Aston Villa vs Wolves trong khuôn khổ Vòng 30 giải Premier League 2023/24 diễn ra vào lúc 00h30 ngày 31/3. Bongdaplus phân tích thông tin lực lượng, đội hình dự kiến, soi kèo nhà cái, dự đoán tỉ số.

Thông tin Toà soạn

Tạp chí Điện tử Bóng Đá

Tổng biên tập:
Nguyễn Tùng Điển
Phó Tổng biên tập:
Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn

Địa chỉ liên hệ

Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội

Tel: (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
Fax: (84.24) 3553 9898
Email: toasoan@bongdaplus.vn | vanphong@bongdaplus.vn
 

Liên hệ Quảng cáo

Hotline: 0903 203 412
Email: quangcao@bongdaplus.vn

x