Đó có thể là bàn thắng đầu tiên của anh trong màu áo Barca hơn 16 năm về trước vào lưới Albacete; là pha lập công ở phút bù giờ giúp Barca đánh bại Estudiantes trong trận chung kết Cúp các CLB thế giới 2009; là bàn thắng thứ 500 cho Barca khi ấn định tỷ số 3-2 ở phút 92 trong trận El Clasico tại Bernabeu. Khi Messi lên tiếng, cũng có nghĩa một cột mốc mới của Messi, của Barca và của bóng đá thế giới được hình thành.
753, đó cũng là một con số “ngoạn mục” khác. Để ra sân chừng ấy trận, Messi đã thi đấu bền bỉ hơn 15 năm qua với tần suất trung bình khoảng 50 trận/mùa. Tức là trong suốt thời gian đó, Messi gần như không chấn thương, không để những vấn đề ngoài sân cỏ ảnh hưởng tới việc thi đấu đỉnh cao. Người ta nói Cristiano Ronaldo là hình mẫu của khổ luyện nhưng lại quên mất, vì Messi là thiên tài, là quái kiệt trăm năm có một nên đám đông dễ quên đi thực tế, anh cũng là mẫu VĐV tận hiến vì nghề nghiệp.
Trận 753 khoác áo Barca còn là trận chung kết Siêu Cúp Tây Ban Nha. Đây vốn dĩ không phải danh hiệu gì “to tát”, nhưng lại là những gì Messi và Barca cần ở thời điểm này. Messi và tập thể ấy đã trải qua 12 tháng hỗn loạn, từ sự ra đi của Ernesto Valverde, sự sụp đổ của Quique Setien tới màn tháo chạy của ê-kíp Josep Bartomeu và những ngày tháng bất định chờ chủ tịch mới. Một chiếc cúp, tuy nhỏ bé, vẫn là liều doping cần thiết để xốc lại tinh thần toàn đội.
Với bối cảnh này, “khoảnh khắc Messi” chính là thứ các cule trên toàn thế giới tìm kiếm. Không có gì tuyệt vời hơn nếu Messi ghi bàn, và lại càng mỹ mãn nếu bàn thắng của Messi trực tiếp mang về chiến thắng cho Barca. Đó là kịch bản “trong mơ” nhiều người vẽ ra trong đầu trước giờ bóng lăn.
Có điều, bước ngoặt đã xảy ra. Bilbao đưa trận đấu vào hai hiệp phụ rồi vươn lên dẫn trước 3-2. Barca ào lên tấn công tìm bàn gỡ và tất nhiên, mọi ánh mắt dồn vào Messi.
Phút 119, Messi cầm bóng từ trung lộ, tỉa sang cánh trái đúng đà băng lên của Alba. Như thói quen, Messi lập tức bứt tốc, di chuyển vào khoảng trống chờ Alba nhả bóng về tuyến hai. Họ đã phối hợp với nhau hàng nghìn lần và ghi hàng trăm bàn theo cái cách như thế.
Sẽ là một khoảnh khắc “kiểu mẫu” nếu không có sự xuất hiện của Asier Villalibre, người cố gắng ôm lấy Messi để rồi nhận nguyên cả “quả đấm” từ El Pulga.
Khi tất cả tin rằng Messi sẽ làm nổ cầu trường bằng cú đá trái phá, anh lại khiến đám đông im lặng bằng chiếc thẻ đỏ đầu tiên trong sự nghiệp cấp CLB.
Dù không mong muốn và cũng chẳng có gì hay ho và đáng tự hào nhưng hóa ra, đấy lại là một “dấu ấn” khác trong cuộc đời Messi. Không còn những đường bóng tinh tế, không còn hình ảnh lầm lì ít nói, Messi rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường với giới hạn nhất định. Bị dồn nén quá lâu và quá sức chịu đựng, Messi sẽ phản kháng và vì thế, tấm thẻ đỏ “lịch sử” mới tồn tại.
* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn