Trưởng thành là quá trình đau đớn
Ian Wright cũng không thể nhớ chính xác ông bắt đầu chơi bóng từ khi nào. Khoảng 7 hay 8 gì đó, nhưng đại khái là từ rất sớm. Thi thoảng, ông lại bất giác nhớ về “Mr James”, chủ hộ gia đình đã cho mấy mẹ con ông thuê nhà ở tạm sau khi mẹ và bố Wright chia tay. Đó là một người đàn ông nghiêm khắc nhưng tốt bụng, luôn động viên những đứa trẻ trong vùng học tập. Cứ cuối tuần, Mr James sẽ dẫn Wright ra sân bóng ở công viên Hilly Fields.
Nhưng những ngày đầy ắp tiếng cười và sự tích cực ấy nhanh chóng biến mất. Khi mẹ ông bắt đầu quen và quyết định dọn về sống chung với người đàn ông cùng quê cũng từng có một đời vợ. Cơn ác mộng bấy giờ mới thật sự ập đến.
Ngồi trong phòng làm việc, Wright vẫn thấy tim như thắt lại mỗi khi mở album xem lại những hình ảnh thuở xa xưa. Bố dượng anh là một gã tồi, nghiện cần sa, cờ bạc, rượu chè và gái gú. Bao nhiêu tiền của gia đình kiếm được, lão đều nướng vào những trò đỏ đen vô bổ. Nhưng đấy chưa phải phần tồi tệ nhất của câu chuyện.
Không rõ vì lý do gì, lão rất ghét Wright. Mỗi lần cả nhà đi siêu thị, anh trai Maurice, em gái Dionne và con riêng Nicky của lão, đều được mua quần áo mới. Chỉ có Wright bị bỏ lại, mặc đi mặc lại những chiếc áo cái quần cũ rích sờn vải mà Nicky thải ra.
Bố dượng đã reo giắc vào đầu đứa con riêng Nicky, bảo với một đứa trẻ 12 tuổi rằng “Ian Wright là một đứa trẻ hư hỏng cần được dạy bảo”. Lão biết bóng đá là sở thích của Ian và “Match of the Day” (chương trình tổng hợp bóng đá nổi tiếng của BBC) là điều duy nhất cậu chờ đợi vào thứ Hai mỗi tuần. Vì thế, khi khúc nhạc hiệu chương trình nổi lên, lão sẽ véo tai rồi bắt Ian úp mặt vào tường, chỉ có được nghe chứ không thể trực tiếp xem và cảm nhận những bàn thắng, tình huống hấp dẫn của vòng đấu.
Nhiều năm liên tiếp sống trong sự cay nghiệt, hà khắc của cha dượng; trong sự thờ ơ và vô tâm của người mẹ tối ngày lo chạy ăn từng bữa, Wright trở nên cục cằn. Ông lầm lì, sẵn sàng lao vào “sống mái” với bất kỳ ai và cả ngày tự kỷ với quả bóng tennis.
14 tuổi, Wright bỏ nhà đi và xin làm nhân viên quét dọn. 19 tuổi, ông trải nghiệm 2 tuần trong nhà tù Chelmsford (hạt Essex, miền nam nước Anh). Wright lái xe vi phạm tốc độ nhưng không đủ tiền đóng phạt nên “tặc lưỡi” đi tù.
Muộn màng còn hơn không
Cho tới trước ngày sinh nhật thứ 22, Wright vẫn chắc mẩm cuộc đời ông tới đây là chấm dứt. Tiền án trong lý lịch khiến Wright mất đi cơ hội thử việc ở Brighton. Ông làm thợ hồ, trát thạch cao qua ngày kiếm sống và chủ nhật hàng tuần, xỏ giày ra sân bóng nghiệp dư thi đấu cho đội bóng cấp làng Greenwich Borough.
“Thế là đời mình xong rồi”, suy nghĩ ấy len lỏi trong tâm trí và ám ảnh Wright. Nhưng rồi một chiều chủ nhật, Peter Prentice – tuyển trạch viên của Crystal Palace xuất hiện. “Ba tháng thử việc ở Crystal Palace, đấy là tất cả những gì tôi làm được”, Prentice dù rất ưng Wright nhưng không thể đảm bảo HLV Steve Coppell sẽ gật đầu với một cầu thủ “vô danh tiểu tốt” như Wright.
Đó là cơ hội cuối cùng, nhưng cũng lại là một khởi đầu mới cho chương tiếp theo của Wright trong cuộc đời. Tốc độ, sức mạnh, khả năng tì đè càn lướt và trên hết, là ngọn lửa ngùn ngụt trong trái tim, tất cả những điều đó giúp Wright được ký hợp đồng.
Cùng Mark Bright, Ian Wright tạo nên cặp song sát đáng sợ cho Crystal Palace. Năm 1989, những bàn thắng của bộ đôi này đưa Crystal Palace thăng hạng. Một năm sau ngày thăng hạng, đội bóng tí hon vùng ngoại ô London vào chung kết FA Cup. 6 năm tại Selhurst Park, Ian Wright ghi hơn 100 bàn, có suất trên ĐTQG và được Arsenal đưa về sân khấu bóng đá thủ đô với giá hơn 2 triệu bảng.
Tại Highbury, Ian Wright tiếp tục cuộc hành trình đi tìm sự thừa nhận. Ông là chân sút số 1 của đội bóng Bắc London trong 7 năm và giành 5 danh hiệu lớn nhỏ khác nhau. Để rồi khi nhìn lại sự nghiệp, Ian Wright nhìn thẳng vào máy quay của The Players Tribune, hít một hơi thật sâu và nói: “Bóng đá cho tôi cuộc sống, và đã giúp tôi trút bỏ sự bực dọc trong nhiều năm liền”.
“Henry không phải hợp đồng xuất sắc nhất lịch sử” Đó là phát biểu của Ian Wright với Football.London. Theo Wright, Thierry Henry là cầu thủ vĩ đại nhất của Pháo thủ nhưng Dennis Bergkamp mới là bản hợp đồng mang tính bước ngoặt. “Cậu ấy thay đổi ADN bóng đá của đội bóng, biến Arsenal thành CLB theo đuổi thứ bóng đá đẹp mắt, mê hoặc lòng người”, Wright khẳng định. Wright cũng giải thích, sự xuất hiện Bergkamp là quyết định mang tính lịch sử của lãnh đạo đội bởi họ chấp nhận chi tới 7,2 triệu bảng cho một người đang vật lộn ở Serie A. 6. 6 mùa giải liên tiếp Ian Wright là chân sút hàng đầu của Arsenal tại Premier League (1991/92 -1996/97). Ông ghi 185 bàn sau 288 trận, đứng thứ hai trong danh sách những chân sút vĩ đại nhất lịch sử Arsenal (sau Henry). Già nhưng có võ Mùa 1996/97, Ian Wright 33 tuổi nhưng vẫn đứng thứ 2 trong danh sách Vua phá lưới Premier League. Với ông, đó là mùa giải đáng nhớ nhất sự nghiệp với kỳ tích ghi bàn vào lưới 17/19 đối thủ (ngoại trừ Sunderland và M.U). Phải 15 năm sau, Robin van Persie mới phá được kỷ lục này. |
XEM THÊM
Maddison khiến M.U buồn lòng vì chia sẻ thẳng thắn
Pogba công khai hâm mộ Arsenal, thần tượng Henry
Pogba từng suýt choảng nhau với đồng đội 'sớm nở tối tàn' ở M.U