Trẻ em là một loài sinh vật yếu ớt so với sinh vật Người Lớn, trong đó bao gồm sinh vật Phụ Huynh Quái Vật, sinh vật Thầy Cô Quái Vật. Đấy là sự thật nếu chúng ta nhìn vào chiến lược trồng người quái vật đang dành cho đối tượng trẻ em, thế hệ tương lai cho những sinh vật thuộc hệ Quái Vật đã bị lão hoá và hết vai trò.
Các bậc phụ huynh bây giờ không tham ăn tục uống vì đói khát nghèo khổ đến nỗi ăn hết cả con chó mà không phần cho con cái mình một miếng nào như trong truyện của Nam Cao. Ngược lại, như quả báo cho lỗi lầm của tổ tiên, bây giờ trẻ em được nhồi đồ ăn, thức uống chẳng khác gì người Pháp nuôi ngỗng lấy gan.
Trong mắt phụ huynh bây giờ, con cái đều là Con Giời, Con Phật ký gửi xuống nhà mình cả, không thì cũng thuộc dạng thiên tài, thần đồng bẩm sinh, chí ít cũng phải bằng Mozart, Nishi Uggalle hay bé Phương Mai của “Con cò bé bé” vậy. Đã thuộc dòng tinh hoa tiềm ẩn như thế, đến gan rồng mua được để làm pate thì cũng xuống tiền ngay chẳng cần cân nhắc.
Thế nên, những bậc phụ huynh cả thời hoa niên thơ mộng chỉ giỏi trèo me, hái sấu, không biết mặt mũi tấm giấy khen như thế nào, lại chửi bới xa xả con cái mình chỉ vì điểm thi cuối năm “sao lại có 2 môn chỉ được 9,5, mà không toàn điểm 10, ối giời ôi, quân ăn tàn phá hoại”.
Họ chửi ngay giữa trường học, chửi trên đường, chửi đến tận nhà và chửi luôn trên mạng xã hội để thể hiện sự u uất, đắng cay. Đúng rồi, thịt chó thích ăn là có, thế mà tại sao không được 10 toàn bộ các môn, để bố mẹ mở mày mở mặt trong những hội nhóm Zalo, Facebook?
Họ coi 9,5 điểm là thảm hoạ hạt nhân, coi truyện tranh là thứ thuốc độc phá huỷ tinh thần và coi bóng đá là con đường diệt vong của con cái.
Góp sức cùng với Phụ Huynh Quái Vật là Giáo Viên Quái Vật.
Đây chính đại diện cho một hệ thống trồng người giống hệt cái tàu há mồm nuốt trọn toàn bộ thời gian của trẻ em. Học hành liên miên, áp lực điểm chác, thi cử, thành tích dạy tốt – học tốt đã tạo nên một vòng đời chuẩn mực cho trẻ em: Học - Ăn - Học - Ngủ.
Rồi vòng đời này còn tiến hoá lên cấp cao hơn là vừa Ăn vừa Học, vừa Ngủ vừa Học. Để có được điều này, cần có sự phối hợp chặt chẽ giữa Phụ Huynh Quái Vật và Giáo Viên Quái Vật để thực hiện lịch Ăn - Học - Ngủ sít sao hơn cả lịch bóng đá hậu Covid-19.
Đây là sự đồng điệu lớn, cho dù đôi lúc giáo viên cũng bêu xấu phụ huynh trong nhóm Zalo, còn phụ huynh cũng dàn cảnh chụp ảnh “ắp Phây” để cho giáo viên biết tay.
Tuy nhiên, giữa 2 lực lượng Quái Vật đều cho rằng, trẻ em không được chơi bóng đá hoặc các hoạt động ngoài trời nào vì nó tốn thời gian vô ích. Thà rằng giải trí bằng cách luyện trí nhớ hay tập piano để trở thành thần đồng còn hơn. Còn không thì viết sách, vẽ tranh, làm thơ…. Toàn những thứ tinh hoa hơn trò bêu nắng giữa sân mà đá bóng.
Sinh vật Người Lớn giờ nhìn sinh vật Trẻ Em như một cái gì đó khác lạ chứ không phải bản thân họ của vài chục năm trước. Họ quên rằng, mình có một tuổi thơ đầy những buổi trưa trốn ngủ, chạy ra đường nhựa bỏng rát nắng hè hay những mảnh ruộng lởm chởm gốc rạ để mà chạy theo trái bóng nhựa đầy mê mải đến tận chiều tối, bất chấp những trận đòn tới tấp đang đợi ở nhà.
Họ, những đứa trẻ con ngày xưa làm gì có giày tất bóng đá hay giáp bảo vệ ống quyển, đầu gối. Chỉ có đôi chân trần và khát vọng được đá bóng, đủ để tạo dựng những mùa hè tuyệt vời. Với trẻ em khi đó, trái bóng là thứ cao quý nhất trần đời, đứa trẻ sở hữu trái bóng là vua của đám trẻ chứ không phải là đứa có IQ cao nhất, nhiều điểm 10 nhất, mẹ làm hội trưởng hội phụ huynh lâu nhất.
Luật lệ của bóng đá do chúng tự đặt ra, từ “manh”, đến “lu”, đến “pê năng ty”. Một thú luật lệ bất thành văn nhưng được toàn bộ trẻ em tuân thủ một cách vui vẻ và hồn nhiên, chứ không phải những thứ luật do người lớn lấy tư duy người lớn để áp đặt cho con trẻ.
Từ những trận cầu trốn ngủ trưa, từ những màn đọ sức nảy lửa, triền miên suốt mùa Hè mà tình yêu bóng đá bén rễ và phát triển mạnh mẽ. Để rồi ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp nổi tiếng khắp nơi được ươm mầm và trở thành mục tiêu hướng tới. Danh vọng là một phần, bởi trẻ con đâu biết gì danh vọng, nhưng chủ yếu là để được sống với bóng đá trọn đời.
Những trận cầu bị mẹ cha la mắng đó đã đem đến cho bóng đá biết bao người hùng. Bóng đá Brazil, bóng đá Argentina, bóng đá Tây Ban Nha, bóng đá Italia và cả bóng đá Việt Nam… đã có vô số danh thủ xuất thân từ bóng đá đường phố, mê mẩn trái bóng còn hơn điểm 9, điểm 10, và trở thành báu vật quốc gia độc nhất vô nhị, vượt lên sô vố những giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ vốn “nhiều như quân Nguyên”.
Tầm đẳng cấp siêu sao thế giới như Messi, Neymar đến tầm ngôi sao bóng đá nước nhà như Quang Hải, Hùng Dũng chẳng có gì khác nhau. Họ đều có những ký ức tuổi thơ được gắn liền với trái bóng và họ đam mê đi theo tình yêu của trái bóng. Để rồi, một bàn thắng của họ khiến cả dân tộc phải bùng nổ, và ca ngợi.
Điều gì sẽ xảy ra, nếu Messi, Neymar, Quang Hải, Hùng Dũng và hàng triệu cầu thủ khác gặp phải những Phụ Huynh Quái Vật và Giáo Viên Quái Vật, những người sẵn sàng dập tắt thú vui con trẻ để buộc chúng phải phục vụ thú vui “danh giá, thành tích” của mình một cách còn tàn nhẫn hơn cả người bố bắt con cái nhịn thịt chó để đãi khách trong truyện của Nam Cao?
Nếu thế, có lẽ chúng ta sẽ có một Neymar được chạy điểm để được lọt vào trường Đại học Cảnh Sát Brazil, còn Messi trở thành một viên chức sở thuế mẫn cán có biên chế, còn Quang Hải đang là quản đốc phân xưởng may ở khu công nghiệp Bắc Thăng Long và Hùng Dũng kinh doanh bạc trang sức theo chân ông bố.
Cuộc sống nếu chỉ như vậy thì quá nhàm chán. Bởi đâu đâu cũng là con ngoan trò giỏi, một “trại lính mặc đồng phục” được hình thành từ trong trứng. Xã hội này sẽ không có những bàn thắng truyền cảm hứng, những pha lừa bóng khiến cả nước phải trầm trồ hay những chiến công được triệu triệu người cùng tôn vinh.
Có thể, tuổi thơ của những Phụ Huynh - Giáo Viên - Người Lớn Quái Vật kia vẫn đầy ắp sự hồn nhiên và lựa chọn. Thế nhưng, vì điều gì, họ lại muốn bắt ép con trẻ phải đi theo mô hình mà họ mong muốn, thứ mô hình nếu cho chính họ đi theo ở tuổi ấu thơ cũng trở thành quá sức, áp lực và địa ngục.
Có thể, ngày xưa, những ông bố bà mẹ “thương con” theo chuẩn mực bao bọc và vô nhiễm như bây giờ, cũng lăn lộn trong cát bụi, giẫm chân trần vào những bãi phân trâu tươi mềm nóng để chạy theo trái bóng, thế nhưng bây giờ, họ không muốn con mình chơi bóng đá, dù đá bóng trên sân cỏ hay sân cỏ nhân tạo với đầy đủ trang thiết bị bảo hộ.
Họ tính toán bằng tư duy người lớn rằng khả năng thất bại trong nghiệp cầu thủ là quá cao, chẳng bằng đi học hết cấp Ba rồi xin đi làm công nhân may, nếu khéo léo chạy chọt hoặc phúc ấm tổ tiên độ trì thì có thể về hưu với hàm quản đốc phân xưởng. Hoặc phải học đại học bằng được vì có bằng cấp thì sẽ xin được việc.
Đành rằng, nghề cầu thủ nghiệt ngã, không chỉ ở Việt Nam mà cả thế giới, thậm chí ở những cái nôi sản sinh cầu thủ như Brazil. Để có một Marcus Rashford thành danh ở Man United, đã có hai trăm cầu thủ trẻ khác bị thải loại, hoặc mãi mãi chỉ là “hạng lông”.
Nhìn vào các đội hình ở V.League chúng ta cũng sẽ thấy điều đó. Hầu như các ngôi sao, các cầu thủ chính đều ở nông thôn nghèo khó. Ngay cả những ngôi sao của Hà Nội FC như Quang Hải, Hùng Dũng, Duy Mạnh, Văn Hậu, Văn Quyết… cũng chẳng có ai là trai thành phố.
Đã không còn cái thời Hồng Sơn, Minh Hiếu, Huỳnh Đức, Việt Hoàng, Đức Thắng… đều là trai của các thành phố. Lần ngược về quá khứ thì thời nào cũng có những danh thủ gốc thành phố trong các đội bóng mạnh nhất Việt Nam, những người đã đi vào ngôi đền huyền thoại.
Bây giờ, ngoại trừ trường hợp hiếm hoi của Nguyễn Tuấn Anh, khi đi theo bóng đá từ nhỏ dù gia đình khá giả, còn lại, đa phần đều là trẻ em của gia đình nghèo, không có lựa chọn nào khác ngoài đi theo bóng đá hoặc đỗ Đại học hoặc đi lao động ở nước ngoài.
Chính vì thế, những Phụ Huynh Quái Vật càng có cớ để cấm trẻ em đến với bóng đá, cho dù, chỉ ở mức thú vui giải trí ở mùa hè hay sau những giờ học hành căng thẳng. Họ chỉ nhìn thấy nguy cơ gãy tay, gãy chân, cảm nắng, đen da từ bóng đá mà không quan tâm đến cảm xúc và ham muốn của con trẻ.
Họ làm rất đúng chủ trương: “Hãy dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho trẻ em”, nhưng mà thứ tốt đẹp theo suy nghĩ của họ chứ không là thứ tốt đẹp mà trẻ em mong muốn.
Vậy trẻ em muốn gì?
Đơn giản thôi, được chơi bóng cùng bạn bè, tự nhận mình Messi hay Quang Hải, được sút bóng vào lưới dù có bật móng chân hay ngã trầy đầu gối. Và quan trọng hơn, trẻ em cần được sống với đúng lứa tuổi, với các bạn bè. Có thể, trong trận đấu chiều nay, trẻ em sẽ là một cầu thủ chân gỗ nhưng như thế còn thích hơn là một thần đồng biết tuốt ngồi thu lu trong phòng điều hoà, vô trùng và không kết nối!
Nhưng biết làm sao được, khi Người Lớn yêu cầu: Trẻ Em Không Được Chơi Bóng Đá!
XEM THÊM
Người Bayern chỉ biết có bóng đá
Paul Pogba trở lại để tỏa sáng hay lụi tàn?
Owen, Carroll, Shevchenko và những ngôi sao gây thất vọng nhất lịch sử Premier League
* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn