Cho đến bây giờ vẫn có rất nhiều người cho rằng Iniesta xứng đáng giành Quả Bóng Vàng 2010 hơn người đồng đội ở Barca là Lionel Messi. Cầu thủ nhỏ con này là một trong những nhân tố quan trong giúp ĐT Tây Ban Nha đăng quang ở World Cup 2010. Năm đó, anh cũng có một mùa bóng cực kỳ ổn định ở Barca, song thật đáng ngạc nhiên lại không cán đích ở vị trí số 1 trong cuộc bầu chọn danh hiệu cá nhân cao quý này.
Năm 2003, Henry về nhì sau Pavel Nedved trong cuộc đua giành Quả Bóng Vàng. Ba năm sau, Henry một lần nữa lại vô duyên khi xếp thứ 3, sau Fabio Cannavaro (nhất) và Gianluigi Buffon (nhì). Theo đánh giá của nhiều người, chân sút có biệt danh “Đứa con của thần gió” thực tế xứng đáng nhận được vinh dự này sau một sự nghiệp lẫy lừng trong màu áo Arsenal và Barca.
Các hậu vệ thường khó giành Quả Bóng Vàng, nhưng Paolo Maldini là một trường hợp cá biệt, xứng đáng được tôn vinh với những gì anh đã cống hiến trong sự nghiệp vĩ đại của mình. Maldini chỉ khoác áo duy nhất AC Milan trong suốt sự nghiệp cầu thủ (1985-2009), và luôn là một trong những hậu vệ xuất sắc nhất trong thế hệ của mình. Maldini từng về sau Hristo Stoichkov (nhất) và Roberto Baggio (nhì) vào năm 1994, và 9 năm sau là thất bại trước Pavel Nedved (nhất) và Thierry Henry (nhì).
Raul Gonzalez gắn bó với Real Madrid từ năm 16 tuổi, có bộ sưu tập danh hiệu hoành tráng, nổi bật là 6 chức vô địch La Liga, 3 Champions League, và là một trong những cây săn bàn xuất sắc nhất trong lịch sử Los Blancos. Năm 2001, Raul lại về nhì sau Michael Owen trong cuộc đua giành Quả Bóng Vàng. Đáng nói, tiền đạo người Anh về sau trở thành đồng đội của Raul ở Real Madrid.
Cựu tiền vệ của Barcelona đã giành gần như mọi chiếc cúp trong sự nghiệp, bao gồm 2 Cúp Nhà vua, 7 La Liga, 2 FIFA Club World Cup và 3 Champions League. Cùng với ĐT Tây Ban Nha, Xavi có 2 chức vô địch châu Âu 2008 và 2012, cùng với World Cup 2010. Tuy nhiên, Xavi lại có có 3 năm liên tiếp về thứ 3 trong cuộc bầu chọn Quả Bóng Vàng trong giai đoạn 2009-2011.
Lampard là một trong những huyền thoại ở Premier League nói chung và ở Chelsea nói riêng. Không những vậy, anh còn là một trong những tay săn bàn xuất sắc nhất trong lịch sử đội bóng áo xanh thành London. Mặc dù vậy, Lampard chưa bao giờ giành Quả Bóng Vàng dù anh là một trong những tiền vệ luôn ghi được ít nhất 20 bàn/mùa trong giai đoạn 2006-2010 (về nhì sau Ronaldinho trong cuộc bầu chọn năm 2005).
Michael Laudrup là huyền thoại bóng đá Đan Mạch, một trong những tiền vệ công xuất sắc nhất trong lịch sử Barca và Real Madrid. Nhưng kém may mắn cho Laudrup khi ông sinh cùng thời với huyền thoại Milan - Marco van Basten, người từng có 3 lần giành Quả Bóng Vàng trong màu áo đội chủ sân San Siro.
Cựu tiền vệ người xứ Wales là một trong những người gắn liền với triều đại hoàng kim của Sir Alex Ferguson ở MU. Là một trong những tiền vệ tốc độ nhất, kỹ thuật nhất, dẻo dai nhất ở Premier League và đấu trường châu Âu, nhưng đáng tiếc là Giggs vẫn chưa một lần được “nếm mùi vị” của Quả Bóng Vàng.
Pukas là một trong những cầu thủ vĩ đại nhất làng bóng đá thế giới, người từng giành 5 chức vô địch Tây Ban Nha và 3 Cúp C1 trong màu áo Real Madrid ở giai đoạn những năm 50 và đầu 60 thế kỷ trước. Puskas từng ghi 84 bàn sau 85 trận chơi cho ĐTQG, nhưng đành ngậm ngùi về sau Luis Suarez - cầu thủ khoác áo đại kình địch Barcelona - trong cuộc đua giành Quả Bóng Vàng 1960. Alfredo Di Stefano, đồng đội ở Real Madrid của Puskas, đã 2 lần vinh dự nhận giải thưởng danh giá này vào các năm 1957 và 1959.
Kenny Dalglish được Liverpool mua từ Celtic vào năm 1977 để thay cho Kevin Keegan - người đã quyết định tới Đức thi đấu cho Hamburg. Sau thời gian đầu bị nghi ngờ, Dalglish từng bước gây ấn tượng tại Liverpool. Những màn trình diễn ngoài mong đợi của Dalglish đã giúp Liverpool giành 3 chiếc Cúp C1/Champions League vào các năm 1978, 1981 và 1984. Dẫu vậy, Dalglish chỉ giành Quả Bóng Bạc 1983.