Chủ nhà Tottenham tấn công tưng bừng và dẫn trước 3-0 khi hiệp 1 khép lại. Nhưng đội khách M.U ghi đến 5 bàn trong hiệp 2 để thắng ngược 5-3. Ai quan tâm, chắc chắn sẽ phải thắc mắc một điều: HLV Alex Ferguson nói và làm gì trong giờ giải lao, để các cầu thủ M.U “lột xác” như thế? Vậy, đây là câu trả lời của Ferguson, ngay sau trận đấu: “Các bạn muốn nghe ư? Tôi sẽ trả lời thế này hoặc thế khác, nói chung là không chính xác những gì tôi đã nói trong phòng thay đồ. Tại sao tôi cứ bị hỏi những câu như vậy?”.
Vâng, tóm lại chẳng ai biết Sir Alex nói gì, kể cả khi ông đã “bật mí” trong cuốn hồi ký sau này. Ferguson nói: “Tôi bình thản ngồi xuống, và nói ngắn gọn: bây giờ, tôi sẽ bảo các cậu phải làm gì trong hiệp 2 nhé. Chúng ta sẽ ghi bàn trước, trong hiệp 2, rồi xem bàn thắng ấy sẽ dẫn đến đâu. Đơn giản thế thôi”. Vào sân, M.U quả đã ghi bàn ngay phút 46, và thế trận trở nên khác hẳn. Nhưng Andy Cole, tác giả bàn gỡ, lại kể hơi khác: “Chúng tôi thua trước 3 bàn, vào phòng thay đồ, và Ferguson chẳng nói gì suốt 15 phút”!
HLV Glenn Hoddle đưa ngay hậu vệ mà ông vừa mua với giá 8 triệu bảng, Dean Richards vào đội hình chính, và Richards không thể có màn ra mắt tốt đẹp hơn, khi anh mở tỷ số cho Tottenham ngay phút 15, từ quả phạt góc của Christian Ziege. Gustavo Poyet kiến tạo 2 bàn tiếp theo, cho Les Ferdinand và Ziege. Cầu trường White Hart Lane như nổ tung mỗi khi Tottenham tấn công.
Khi đôi bên trở lại sau giờ giải lao, Teddy Sheringham (Tottenham) nói với đồng đội trong đường hầm: “Điều quan trọng là đừng để họ ghi bàn”. Quả là quan trọng, nhưng ngược lại. Andy Cole rút ngắn tỷ số ngay phút 46, và M.U lập tức hồi sinh. Có lẽ chi tiết mấu chốt là bàn gỡ của Cole được ghi quá sớm. Cứ như đấy hoàn toàn là trận đấu khác. Laurent Blanc, Ruud Van Nistelrooy, Juan Veron và David Beckham lần lượt ghi được các bàn còn lại. Có nghĩa: 8 bàn thắng, cho cả 2 đội, được ghi bởi 8 cầu thủ khác nhau. Đây là trận đấu mà nhà vô địch World Cup 1998, Laurent Blanc ghi được bàn thắng duy nhất trong suốt những năm khoác áo M.U ở Premier League.
Đâu rồi, “siêu dự bị” Ole Gunnar Solskjaer? Thay chỗ Nicky Butt vào cuối hiệp 1, Solskjaer tuy không ghi bàn nhưng cũng có công kiến tạo, trong 2 bàn cuối cùng.
HLV Glenn Hoddle của Tottenham phát biểu: “Trận đấu quá tuyệt vời? Tôi chỉ thấy khó chịu. Mà thôi, tôi trở lại công việc đây. Đội bóng của tôi cứ phải tấn công mỗi khi ra sân”. Kẻ chiến thắng M.U thì rút cuộc... cũng chẳng được gì. Sau 3 mùa liên tiếp vô địch Premier League, M.U trắng tay ở mùa bóng 2001/02 ấy.
Hàng thủ... tan nát của M.U - Leeds, Wimbledon, M.U và Wolverhampton cùng giữ kỷ lục thắng ngược ở Premier League. Tất cả đều bị dẫn trước 3 bàn (đây là kỷ lục về số bàn thua trước, trong một trận thắng). M.U là đội duy nhất trong số này thắng đến 5-3 (các đội còn lại đều thắng 4-3). |
XEM THÊM
Dean Henderson, từ nỗi thất vọng tới người xuất sắc nhất
* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn