Bóng Đá Plus trên MXH

“Nắng vẫn lên rực rỡ” với Nguyễn Tuấn Thành

13:45 ngày 01/04/2014
Thành danh ở đội Công An Hà Nội, nhưng Tuấn Thành không có duyên với ĐTQG. Hết đời cầu thủ chuyên nghiệp, anh vẫn bâng khuâng về nỗi buồn ấy.
    Song giờ đây, anh khá hài lòng với cuộc sống của một anh cảnh sát giao thông, như nhiều câu trong bài hát “Vệt nắng cuối trời” mà cựu tiền đạo tài hoa, giàu tình cảm này đặt làm nhạc chờ điện thoại suốt bao năm nay...

    HAI LẦN VÔ DUYÊN VỚI HLV RIEDL
    Tuấn Thành từ giã bóng đá chuyên nghiệp đã hơn chục năm. Dù vậy, tên tuổi của ngôi sao vang bóng một thời vẫn còn in dấu trong lòng NHM. Bởi những phẩm chất kỹ thuật, sự khéo léo, tinh tế, khả năng săn bàn của chàng tiền đạo có thể hình khiêm tốn, quê Hưng Yên không thể lẫn vào đâu.

    Đến với bóng đá chuyên nghiệp khá muộn, khi đã 18 tuổi (năm 1993), nhưng Tuấn Thành nhanh chóng thành danh trong màu áo đội bóng Công An Hà Nội - một trong những biểu tượng của bóng đá Việt Nam thời bấy giờ. Chỉ 1 năm sau, Tuấn Thành cùng đội bóng Thủ đô thăng hạng, và thêm 1 năm nữa, anh trở thành “Vua phá lưới Cúp Quốc gia 1995”.

    Năm 1998, với đầy đủ phẩm chất của tay săn bàn hàng đầu Việt Nam khi đó, Tuấn Thành đương nhiên được triệu tập lên ĐTQG ở chiến dịch Tiger Cup (tiền thân của giải AFF - Suzuki Cup bây giờ). Bởi thời điểm ấy, tiền đạo 23 tuổi này là chân sút số 1 của Công An Hà Nội, thuộc nhóm những tiền đạo hàng đầu Việt Nam. 

    Nhưng thành công ở CLB bao nhiêu thì Tuấn Thành lại vô duyên ở Tuyển bấy nhiêu, dù phong độ và năng lực chuyên môn đều đang ở giai đoạn đỉnh cao. Và nỗi buồn ấy đều gắn với HLV Alfred Riedl. 

    Tiger Cup 1998, Tuấn Thành chỉ xếp thứ tư, sau Lê Huỳnh Đức, Văn Sỹ Hùng và “lão tướng” Nguyễn Văn Dũng, trong danh sách ưu tiên của HLV người Áo. Sau trận bán kết thắng oanh liệt Thái Lan, Sỹ Hùng bị 2 thẻ vàng và phải vắng mặt, những tưởng Tuấn Thành sẽ được xung trận, bởi BHL đã tính đến phương án sử dụng anh cho trận chung kết. 

    Nhưng rồi anh phải nhường chỗ cho “lão tướng” Nguyễn Văn Dũng. Ngay cả khi Việt Nam bị Singapore dẫn trước, anh cũng không được vào sân dù đã háo hức và khởi động rất kỹ, để rồi ĐT Việt Nam mất Cúp đầy đau đớn bởi bàn thắng từ... cái lưng của hậu vệ khổng lồ Sasi Kumar, ngay trên sân nhà.

    Đến Tiger Cup 2000, với phong độ rất ổn định ở CLB, đương nhiên Tuấn Thành vẫn được gọi lên Tuyển, dù anh đã có ý định từ giã ĐTQG từ 2 năm trước. Nhưng khi đó, HLV Nguyễn Văn Nhã của Công An Hà Nội khuyên Thành nên lên Nhổn tập trung. 

    Với bản tính thẳng thắn và dứt khoát, Tuấn Thành gặp HLV Alfred Riedl và bày tỏ nguyện vọng được đá chính, nếu mình tập tốt và có phong độ tốt. Ông thày đã hứa chắc nịch, khiến Tuấn Thành đầy tự tin.

    Chuyến đi đá giao hữu ở Pháp, anh “tập như trâu”, thực sự là “sát thủ” của ĐT Việt Nam, với 7 bàn trong 5 trận giao hữu. Trong khi đó, tiền đạo số 1 Lê Huỳnh Đức chỉ ghi được 3 bàn với số lần ra sân tương tự... 


    Tuy nhiên, từ lúc ở Pháp về, ông Riedl gọi bổ sung Triệu Quang Hà và “lão tướng” Vũ Công Tuyền, để rồi ở Songkhla - thành phố miền Nam Thái Lan xa xôi, hẻo lánh - Tuấn Thành bị loại vào giờ chót, khi ông Riedl gút danh sách 22 tuyển thủ.

    Gặp nhau sau tin buồn bị bỏ rơi khi mình đang có phong độ tốt, bất bình vì ông Riedl không giữ lời hứa, Tuấn Thành thề rằng, sẽ không bao giờ trở lại ĐTQG và ôm mãi mối ấm ức cho đến hết đời cầu thủ chuyên nghiệp. Đó là năm 2003, khi đội Hàng Không Việt Nam giải tán sau khi tiếp nhận đội Công An Hà Nội được đúng 1 năm. 

    “VỆT NẮNG CUỐI TRỜI”
    Dù đã trải qua những thời điểm thất vọng tột độ, nhưng với Tuấn Thành, bóng đá cho anh được nhiều hơn là mất. Giã từ bóng đá đỉnh cao, Tuấn Thành được phân công đi học tại Trường Trung cấp Cảnh sát Giao thông rồi trở thành chiến sĩ cảnh sát giao thông chuyên nghiệp. 

    Nhưng anh không thể quên sân cỏ và trái bóng. Tuấn Thành thường xuyên đến các sân “phủi”, tham gia với đội lão tướng Công An Hà Nội hay đồng nghiệp, anh em, bạn bè. Ngoài bóng đá, môn thể thao mà Tuấn Thành say mê và chơi tốt, đó là tennis.

    Trong công việc hiện tại, thi thoảng Tuấn Thành cũng gặp những niềm vui bất chợt, như khi xử phạt người vi phạm luật giao thông, có người nhận ra anh, chào hỏi rồi vui vẻ nộp phạt. Cũng có người năn nỉ xin, khiến nhiều khi chàng cảnh sát giao thông xuất thân từ sân cỏ cũng mủi lòng và chỉ nhắc nhở lần sau chấp hành nghiêm.

    Thi thoảng, tôi cũng gọi điện cho Tuấn Thành, chủ yếu để gặp gỡ, làm vài ly rượu ngày rét, đôi ba vại bia khi thời tiết oi bức. Nhạc chờ điện thoại của Tuấn Thành từ lâu đến giờ vẫn là bài “Vệt nắng cuối trời”, từ ngày bài hát nhạc phim truyền hình ấy đang thịnh hành. 

    Thi thoảng, tôi đùa rằng: “Chung thủy quá, hay từ khi có cậu quý tử là cứ ‘nắng lên rực rỡ’ suốt thế?”. Tuấn Thành chỉ cười. Vẫn kiểu cười chân chất, thậm chí hơi ngô nghê ấy. 

    Nhiều khi tụ tập, bị những người hoạt khẩu kiểu như Phong “chéc” (Hoàng Trung Phong cùng đội Công An Hà Nội, giờ cũng là cảnh sát giao thông) trêu chọc, cộng thêm anh em bạn bè vào hùa, Thành “gà tre” chỉ biết gãi đầu cười trừ, nhất là khi có vợ đi cùng. Thế thôi, như tính Thành vẫn vậy, thường tỏ rõ quan điểm của mình, hệt như ngày xưa thích gì làm đấy, miễn là bản thân anh cho là đúng. 

    Cũng mong Tuấn Thành cứ “nắng lên rực rỡ” thế, khi ở gia đình nhỏ với 2 cô con gái xinh xắn và cậu con trai đáng yêu; cũng như những lúc khoác sắc phục của cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ trên những con đường của Hà Nội...

    Và mong cho cả sau này, khi Tuấn Thành có dịp trở lại với niềm đam mê trái bóng trong vai trò HLV (anh đã tốt nghiệp Đại học Thể dục Thể thao Từ Sơn và vẫn muốn đi học thêm bằng HLV), với cảm giác được là chính mình, Tuấn Thành vẫn cứ “nắng lên rực rỡ” thế...

    Người bố kiêm người hâm mộ nhiệt thành
    Thuộc dạng “gia đình có điều kiện”, Tuấn Thành không phải bận tâm đến “miếng cơm manh áo” khi đá bóng. Có bố là CĐV nhiệt thành luôn theo sát, luôn chu cấp mọi thứ  cần thiết, nên anh chỉ chuyên tâm vào việc đá bóng. 

    Hầu như trận đấu nào ở các sân bóng từ Vinh trở ra, bố anh cũng có mặt trên khán đài, thậm chí cả trận tranh lên hạng hồi Tuấn Thành cùng đội Công An Hà Nội dự giải hạng Ba và sau này là giải bóng đá công an các nước Đông Nam Á.  

    Ngoảnh mặt với tiền tỉ
    Năm 2003, ở tuổi 28 - giai đoạn đang chìn muồi phong độ, Tuấn Thành nhận được lời mời “khủng” trị giá 1 tỷ đồng của CLB Bình Dương. Song Tuấn Thành đã quyết định dứt khoát: “Tôi rất muốn thi đấu đỉnh cao thêm vài năm. Nhưng nếu đá tiếp thì phải đến những đội bóng giàu tiềm năng, đồng nghĩa với việc ra khỏi ngành. Lời đề nghị của Bình Dương rất hấp dẫn, nhưng tôi từ chối. Gia đình tôi có truyền thống gắn bó với ngành công an, lúc đó vợ tôi lại mang bầu nên tôi càng không thể xa nhà, để đối mặt với một tương lai bấp bênh”.
    NGUYỄN TRI THỨC • 13:45 ngày 01/04/2014

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Nguyễn Hà Thanh Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay