Tự truyện "sự thật không tranh cãi" của Mike Tyson: Nước mắt của tiểu võ sĩ (Kỳ 11)

Ở phần trước, Mike Tyson đã khởi đầu sự nghiệp quyền Anh của mình với những trận đánh đầy ấn tượng ở hạng nghiệp dư và bán chuyên. Đỉnh cao là khi anh giành HCV Olympic dành cho tuổi thiếu niên năm 1981 với đòn knock-out hạ đối thủ Joe Cortez chỉ sau... 8 giây. Khi ấy Tyson mới 15 tuổi.
Tự truyện "sự thật không tranh cãi" của Mike Tyson: Nước mắt của tiểu võ sĩ (Kỳ 11)
SỐNG TRONG KỶ LUẬT THÉP
Sau vinh quang bước đầu, Cus ngày càng thận trọng hơn với võ sĩ con cưng của mình. Ông đưa tôi trở lại trường học, nghiêm ngặt hơn trong thời khóa biểu. Những buổi tối khi tôi ra ngoài chơi, ông ngồi xem tivi đến khi tôi trở về rồi mới đi ngủ.

Vì thế có những khi về hơi trễ, tôi bảo bạn mình hãy đi đến sáng rồi hãy về vì tôi sợ phải đối diện với những câu hỏi của Cus: “Con đi đâu vậy? Con đi với ai? Chúng là ai? Gia đình ở đâu? Con không biết ngày mai đã phải thượng đài rồi sao?”.

Cus còn cố gán ghép tôi vào một cuộc hôn nhân dù khi ấy tôi chỉ mới học đến lớp 9. Lúc đó, tôi đang hẹn hò với một cô bé địa phương tên Angie. Cus thích cô bé và muốn tôi nghĩ đến chuyện lâu dài sau này. Ông ấy tin là nếu sớm yên bề gia thất, tôi sẽ càng tập trung hơn nữa vào sự nghiệp.

Nhưng tôi đâu có coi Angie là quan hệ nghiêm túc, quen biết tạm thời để thỏa mãn nhu cầu thôi. Tôi muốn sống cuộc đời phóng đãng như những thần tượng quyền Anh của mình: Mickey Walker hay Harry Greb. Họ uống rượu, ngủ với nhiều người phụ nữ, họ thật sự SỐNG. 


Một lần nọ, khi tôi dính vào một cuộc ẩu đả khác trong trường, Cus lại phải đến để dàn xếp mọi thứ với Ban giám hiệu để tôi không bị đuổi học. Khi trở về nhà, ông ấy nói với tôi: “Nếu còn hành xử kiểu ấy nữa, ta e là con sẽ phải rời ngôi nhà này thôi”. Tôi đã gục xuống và khóc nức nở: “Xin đừng đuổi con, con muốn ở lại”.

Tôi thật sự yêu cái không khí gia đình mà Cus đã mang lại cho tôi, thứ không khí mà tôi chưa từng biết suốt quãng đời hơn chục năm trước đó. Cus là người da trắng đầu tiên không phán xét, miệt thị mà còn ủng hộ tôi trước thế giới bên ngoài. Mỗi lần nói chuyện với Cus, tôi lại dậy lên cảm giác vui sống, phấn chấn đến mức phải lập tức tập quyền hoặc gập bụng để đốt năng lượng. Vì thế nghe Cus dọa đuổi khỏi nhà, tôi đã òa khóc. Tôi luôn muốn ông ấy vui vẻ.

Thấy tôi nức nở như thế, Cus cũng cảm thấy mềm lòng. Ông ấy đến và ôm lấy tôi. Đấy là lần đầu tiên Cus bộc lộ tình cảm như thế. Nhưng vào cái giây phút mà tôi òa khóc, Cus biết là ông ấy đã hoàn toàn sở hữu tôi.

NẢY SINH LÒNG TRUNG THÀNH
Từ thời điểm ấy, tôi là nô lệ của Cus. Nếu ông ấy bảo tôi giết một ai đó, tôi sẽ làm ngay mà không cần hỏi lại. Nếu Cus là một tướng quân thì tôi chính là tên lính trung thành nhất. Nếu Cus hoạch định chiến lược, tôi sẽ làm mọi cách thực thi nó và tôi yêu công việc ấy.

Tôi lại tập luyện, nghiêm túc hơn nữa. Sau khi đã mệt nhoài với những buổi tập và những trận đánh, Cus đều chuẩn bị sẵn một bồn nước thật nóng và hòa muối vào đấy. “Cứ ngồi vào trong đấy đến khi nào chán thì thôi”, ông nói. Tôi bước vào, để cho hơi ấm vỗ về mình và tiếp tục nghĩ về tương lai.

Trong lúc mọi võ sĩ đều đã lần lượt rời khỏi phòng tập để đi chơi với bạn gái hay làm những việc mà họ thích, tôi và Cus về nhà để bàn về những kế hoạch mới. Chúng tôi mơ về việc sẽ có nhà ở mọi thành phố lớn trên thế giới. “Bây giờ trở đi, ta cấm con nói chữ KHÔNG. Với Mike Tyson, KHÔNG sẽ là tiếng nước ngoài”, Cus khẳng định.


Đôi lúc tôi cũng nghĩ thật là bất công cho những đối thủ của tôi bởi bên cạnh tôi là một thiên tài huấn luyện thật sự. Những võ sĩ khác chỉ thích kiếm tiền để có một cuộc sống tốt cho gia đình mình. Nhờ Cus, tôi không như thế.

Tôi chỉ nghĩ đến một điều: vinh quang. Tôi muốn bước đi trên con đường vương đầy máu của những đối thủ, tôi muốn nổi tiếng, muốn cả thế giới nhìn mình và nói với nhau: Tyson mới đáng ngưỡng mộ làm sao.

Cus làm cho tôi tin chiếc đai vàng xanh của WBC là thứ xứng đáng để ta bỏ mạng. Tôi vẫn hỏi Cus: “Cảm giác trở thành người vĩ đại nhất thế giới quyền Anh sẽ ra sao nhỉ? Hầu hết những huyền thoại đều đã chết cả rồi”. Cus đáp lời tôi: “Họ chết, nhưng chúng ta vẫn ở đây để nói về họ. Những người vĩ đại sẽ trở thành bất tử. Hãy làm sao để cho tên con vẫn trên môi mọi người, khi xác con đã rã ra dưới miền đất lạnh”.

Lời Cus nói cứ như là từ một nhân vật trong tiểu thuyết “Ba người lính Ngự lâm pháo thủ” của Alexandre Dumas vậy. Mà ông nói rất nghiêm túc, như thể mọi thứ đã được viết sẵn trong tương lai. Cus muốn dùng tôi để lấy lại vị thế của mình trong làng quyền Anh thế giới. Nhưng cũng có đôi khi ông ấy lo sợ rồi tôi sẽ bỏ đi, như những võ sĩ trước đây của mình. Ông nói khi nhìn vào mông lung:
- Rồi con cũng sẽ bỏ ta mà đi thôi, như những người khác. Họ sẽ kéo con ra khỏi tay ta.
- Không! Thưa thầy, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
- Con biết ta nói gì mà. Rồi sẽ có người đến, rất nhiều người là khác, cho con thật nhiều tiền và con sẽ đi theo họ. Việc ấy đã xảy ra trong suốt cuộc đời ta. Ta đào tạo nên những võ sĩ để rồi chứng kiến họ rời bỏ ta.
Bỏ đi ư? Tôi sẽ giết bất kỳ ai dám kéo tôi ra khỏi tay Cus. Floyd Patterson đã rời bỏ ông ấy nhưng tôi không phải là hắn. Tôi chỉ muốn quanh quẩn bên Cus và Camille cả đời. Đấy là gia đình của tôi mà. Vì thế tôi đáp:
- Cus ơi, thầy điên rồi.

SỰ BẤT CÔNG ĐẦU ĐỜI
Tháng 11/1981, Teddy, tôi và 2 võ sĩ khác nữa cùng lên xe đến đảo Rhode để thượng đài. Suốt đường đi, tôi chỉ suy nghĩ đến việc sẽ đấm đối thủ của mình như thế nào. Khi ấy tôi đang đọc Nietzsche và nghĩ mình là Siêu Nhân, một Siêu Nhân nói ngọng. Khi đến nơi, tôi biết đối thủ của mình là Ernie Bennett, nhà vô địch địa phương, 21 tuổi (Tyson lúc này vẫn mới chỉ 15). Đấy là trận đấu nghiệp dư cuối cùng trước khi Bennett chuyển sang đấu chuyên nghiệp.

Chúng tôi vào phòng và nghe những lời rì rầm: “Tyson đấy, chính là nó”. Tôi lùn, nhưng nặng cân và khiến cho HLV của Bennett phải thốt lên: “Chà, mày đô con phết đấy”. Bennett đáp lại: “Kệ nó, chúng ta sẽ đánh bại bất kỳ ai”. Tôi lập tức chen vào: “Này, tôi không phải là bất kỳ ai của mấy người đâu nhé”.

Phải có đến 3.000 người xem trận đấu ấy. Tôi đã chơi hay từ đầu đến cuối, ép đối thủ tơi bời vậy mà trọng tài lại xử tôi thua điểm.

Tôi đã khóc vì sự bất công ấy. Người HLV của Bennett đến và nói: “Cậu chỉ là một đứa bé. Võ sĩ của tôi đã có rất, rất nhiều trận đánh, vậy mà nó đã vận hết sức cũng chỉ có thể cầm cự. Rồi cậu sẽ trở thành nhà vô địch. Đừng buồn!”.

Nhưng tôi vẫn khóc, khóc như điên sau trận thua đầu tiên trong đời.

(Còn nữa)

“Chúng phải chờ đợi thời cơ của mình, như những con cá sấu vùi đợi trong bùn. Chúng không biết được khi nào cơn khô hạn sẽ đến và muôn thú sẽ băng xuyên qua Sahara, nhưng chúng vẫn lặng lẽ chờ. Có khi là nhiều tháng, có lúc nhiều năm. Nhưng thời cơ rồi cũng sẽ đến và khi ấy, chúng sẽ xé nát con mồi. Con có nghe ta không vậy, con trai? Cú xé của cá sấu mạnh đến mức cả thế giới sẽ phải nghe tiếng la hét của những con mồi khốn khổ” - Lời dạy của Cus trong một lần nói chuyện với Mike Tyson.

Sử dụng tiếng Việt có dấu. Ký tự còn lại 500.

* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn

TT
Đội bóng
Trận
+/-
Điểm
1
34
+56
77
2
33
+48
76
3
34
+41
74
4
34
+21
66
5
32
+16
60
6
33
+1
53
7
33
+15
50
8
34
-9
48
9
32
+4
47
10
34
-11
45
11
33
-2
44
12
34
-8
43
13
34
-4
42
14
34
-13
37
15
34
-6
35
16
34
-12
29
17
34
-18
26
18
34
-29
25
19
34
-32
23
20
34
-58
17

Thông tin Toà soạn

Tạp chí Điện tử Bóng Đá

Tổng biên tập:
Nguyễn Tùng Điển
Phó Tổng biên tập:
Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn

Địa chỉ liên hệ

Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội

Tel: (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
Fax: (84.24) 3553 9898
Email: toasoan@bongdaplus.vn | vanphong@bongdaplus.vn
 

Liên hệ Quảng cáo

Hotline: 0903 203 412
Email: quangcao@bongdaplus.vn

x